NGUYỆT CẦM TIỄN THU
Thơ: Phú Sĩ
Đêm nguyệt cầm lặng lẽ tiễn thu xa
Dòng sông cũ tiễn người nơi thôn dã
Chim lẻ bạn đến chân trời xứ lạ
Nốt trầm buồn ai thả giữa mênh mông
Gió thở dài mang thương nhớ trong lòng
Hoài mong đợi ngày đông người trở lại
Những rung cảm của một thời xa ngái
Đóa hoa tình ta hái để trao nhau
Tiếng nguyệt cầm như nức nở thương đau
Gọi da diết nơi nao người có thấu
Lệ thổn thức Linh lan sầu lặng lẽ
Hoa khóc đời hay hồn lẻ tình hoa
Nguyệt cầm buồn mùa thu cũ thiết tha
Ta chờ mãi bao la chiều sương khói
Tuổi thơ bay ân tình sao quá vội
Sim chín rồi người nặng nỗi đơn côi.